TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Hai người cùng nhau đi đến quán bar, Lưu Diệu Văn hỏi anh có hứng thú muốn đàm phán với hắn không, một người đang cần tiên như Tống Á Hiên thì làm sao không có hứng thú được cơ chứ, nhưng đàm phán với Lưu Diệu Văn, điều kiện của hắn là gì Tống Á Hiên không cần hỏi cũng biết được, thứ hắn muốn ngoài anh ra thì còn gì nữa. Nhưng mà tự giao mình cho sói thì nguy hiểm là anh chịu, Lưu Diệu Văn hắn sẽ không kiềm chế được bản tính của mình, nếu lỡ không may hắn thắt nút anh lần nữa, chẳng phải là Tống Á Hiên lại không còn đường trốn hay sao.
  • Lưu Diệu Văn hắn vẫn muốn quay lại với Tống Á Hiên, còn cảm xúc trong lòng là gì Tống Á Hiên cũng không rõ nữa, anh chỉ biết rằng trong lòng mình vẫn có Lưu Diệu Văn, chỉ là anh không biết làm cách nào để đối mặt với hắn sau những chuyện hắn đã gây ra, ba anh là Lưu Diệu Văn gián tiếp hại ông lên cơn đau tim, công ty nhà Tống Á Hiên là chính tay Lưu Diệu Văn đánh sập, nếu anh không quay lại thì sao, có phải hắn sẽ lật tung cả trời lên để tìm anh không. Bản tính chiếm hữu của Lưu Diệu Văn quá mạnh, hắn cũng quá cố chấp với Tống Á Hiên, chỉ là anh không xác định được Lưu Diệu Văn thật ra là yêu mình, hay là cố chấp với mình.
  • Hạ Tuấn Lâm
    Hạ Tuấn Lâm
    "Hiên Hiên của tớ, làm sao mà cậu lại ngây người ra như thế này?"
  • Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy Tống Á Hiên đến quán bar không chịu ra ngoài uống rượu với mọi người mà lại trốn vào một góc ngây người nên đi đến hỏi han quan tâm
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Tớ đang nghĩ, tại sao cậu lại mang thai rồi?"
  • Tống Á Hiên nhìn Hạ Tuấn Lâm, chuyện xảy ra giữa Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường anh đã nghe Đinh Trình Hâm kể lại cả rồi, chuyện mà Hạ Tuấn Lâm gặp phải còn kinh khủng hơn Tống Á Hiên rất nhiều lần, anh không biết bạn thân của mình đã phải vượt qua những chuyện đó như thế nào.
  • Hạ Tuấn Lâm
    Hạ Tuấn Lâm
    "Tớ không sống được bao lâu nữa, ít nhất tớ vẫn muốn để lại giọt máu của mình trên đời này, để nó giúp tớ nhìn thử thế giới ngoài kia sau này xảy ra những chuyện gì."
  • Hạ Tuấn Lâm bâng quơ nói, trong ý tứ không rõ ràng, nghe như một câu nói đùa, lại hệt như một lời nói thật. Tống Á Hiên cười nhạt, dù cậu ấy có hận Nghiêm Hạo Tường đến đâu thì vẫn chấp nhận để giọt máu của Nghiêm Hạo Tường hình thành trong bụng mình, Hạ Tuấn Lâm cậu ấy hận nhiều, nhưng yêu cũng nhiều.
  • Hạ Tuấn Lâm
    Hạ Tuấn Lâm
    "Thật ra Tống Á Hiên này, nếu cậu cảm thấy bản thân không buông bỏ được thì níu lấy đi, đừng để như tớ cho đến cuối đời cũng không tìm được đích đến cuối cùng."
  • Hạ Tuấn Lâm vỗ vai Tống Á Hiên, cậu ấy cầm ly rượu của mình đi tới nhập bọn cùng với mọi người, Nghiêm Hạo Tường mặt mày khó chịu kéo Hạ Tuấn Lâm về ép cậu ấy ngồi xuống, nhìn Hạ Tuấn Lâm ở trong lòng Nghiêm Hạo Tường cười đến đau lòng như vậy khiến lòng Tống Á Hiên ngứa ngáy. Nếu đủ can đảm, Tống Á Hiên sẽ cân nhắc đến việc có níu giữ hay không.
  • Tối hôm đó Tống Á Hiên uống không nhiều, Lưu Diệu Văn cũng không say, bọn họ trở về khách sạn trước mọi người, suốt đoạn đường đi Tống Á Hiên chẳng nói gì cả, Lưu Diệu Văn đi bên cạnh cũng không có nói lời nào. Cho đến khi về tới cửa phòng Tống Á Hiên mới kéo góc áo của Lưu Diệu Văn.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Chúng ta đàm phán đi."
  • Cả người Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn ấn lên cửa, hắn gấp gáp đến mức không kịp đặt anh lên giường, vừa vào phòng đóng cửa lại đã ép anh vào cửa hôn xuống, Tống Á Hiên không phản kháng cũng không đáp trả để mặc cho Lưu Diệu Văn làm loạn trên cơ thể mình. Lần này không con giống như đêm say lần trước nữa, cả hai đều còn ý thức rất rõ ràng, là Tống Á Hiên tình nguyện để cho Lưu Diệu Văn làm.
  • Bọn họ một lời cũng không nói thừa, Lưu Diệu Văn nói chỉ cần anh ngoan thì hắn sẽ giúp anh hết sức mình, ngoan ở đây của Lưu Diệu Văn là cái gì thì Tống Á Hiên cũng tự hiểu, cùng lắm thì thêm một cái ấn kí nữa, cảm giác đau đớn nhất anh cũng trải qua rồi, bây giờ có quăng anh xuống biển lửa thì Tống Á Hiên cũng không còn sợ hãi nữa.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Lên giường được không?"
  • Khi quần áo trên người đều bị lột ra hết Tống Á Hiên mới mềm nhũn dựa vào lòng Lưu Diệu Văn.
  • Tống Á Hiên bị đặt xuống giường, tin tức tố vani phóng túng tràn ra bên ngoài câu dẫn alpha đang chăm chỉ hôn cắn trên người mình, anh nắm chặt ga giường chợt nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này. Lúc đó Tống Á Hiên bị sốc tin tức tố, cả người ngứa ngáy muốn được Lưu Diệu Văn lấp đầy, lần đầu tiên đó Lưu Diệu Văn cũng mất khống chế, làm Tống Á Hiên đến nước mắt giàn giụa. Anh còn nhớ Lưu Diệu Văn từng nói, tin tức tố phù hợp tuyệt đối chỉ là phụ thôi, chủ yếu là do cơ thể Tống Á Hiên thật sự rất tuyệt, làn da trơn nhẵn sáng mịn, chạm vào liền phát nghiện.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Nhẹ một chút..."
  • Tống Á Hiên nhăn mặt bám siết chặt ga giường, dù cho có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa Tống Á Hiên cũng không cách nào quen được thứ thô to của Lưu Diệu Văn, cũng không thể nào thích ứng được với sự đau đớn ở thân dưới mỗi khi hắn tiến vào.
  • Nhưng Lưu Diệu Văn sẽ nghe lọt tai lời này sao, Tống Á Hiên càng muốn hắn nhẹ thì hắn càng không nhẹ, đơn giản vì bản tính của tên đàn ông nào cũng như vậy, ngày thương một chút cũng không nỡ tổn thương người mình yêu, nhưng khi trên giường rồi chỉ muốn bắt nạt cho người dưới thân mình khóc đến đáng thương mới vừa lòng. Mùi hương rượu vang tùy ý bay loạn trong phòng, một nửa xông thẳng tới bên người Tống Á Hiên khoá chặt anh lại, Lưu Diệu Văn nâng cả người Tống Á Hiên dậy, dùng tay xoa nhẹ tuyến thể đằng sau gáy một lúc rồi cúi đầu, hàm răng sắc nhọn của Alpha ghim vào da thịt non mềm. Tuyến thể bị nghiền nát, tin tức tố alpha như bão tố tràn vào bên trong người omega.
  • Từ trên xuống dưới của Tống Á Hiên nhiễm đầy mùi vị của Lưu Diệu Văn, tin tức tố vani và rượu vang hoà vào nhau. Tống Á Hiên đột nhiên cảm thấy cơ thể có biến đổi, cả người anh nóng lên, tuyến thể cũng sưng tấy, ý thức của Tống Á Hiên bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm giác này, chính là kỳ phát tình của Omega.
  • Anh bị tin tức tố của Lưu Diệu Văn ép tiến vào kỳ phát tình, mùi vị vani phóng ra càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thơm ngọt, Lưu Diệu Văn như được tiêm thêm thuốc, hắn mạnh bạo đưa đẩy. Ý thức của Tống Á Hiên giờ đây chỉ còn lại khoái cảm ở nơi hạ thân và tiếng gầm gừ trong cuống họng của Lưu Diệu Văn. Anh vô lực ngã xuống giường, cả người buông lỏng, khoang sinh sản bên trong được mở ra. Lưu Diệu Văn chợt dừng động tác, thứ hắn muốn chính là như thế này, hắn muốn Tống Á Hiên mở khoang sinh sản ra vì hắn, chấp nhận để hắn đánh dấu cả đời anh một lần nữa. Nhưng bây giờ khi mở ra rồi hắn lại cảm thấy chần chừ, hắn sợ...Tống Á Hiên sẽ hối hận.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Chúng ta dừng nhé..."
  • Lưu Diệu Văn lau mồ hôi trên trán Tống Á Hiên, những sợi tóc loà xoà ướt đẫm trên trán anh cũng được hắn vén gọn gàng lại, Lưu Diệu Văn suy cho cùng cũng không nỡ tổn thương Tống Á Hiên lần nữa.
  • Tống Á Hiên rướn người lên ôm cổ Lưu Diệu Văn, anh chủ động đặt môi mình lên môi hắn, dẫn dắt Lưu Diệu Văn vào một nụ hôn nóng bỏng, tin tức tố của hắn truyền qua khoang miệng của anh, Tống Á Hiên trong cơn mê còn ảo tưởng rằng mình đang được nếm một ly rượu vang thơm ngon nhất.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Làm đi!"
  • Lần này anh còn ý thức, rõ ràng là đằng khác. Quyết định này được đưa ra không phải là nhất thời, Tống Á Hiên muốn đặt cược thêm lần nữa, anh muốn thử xem lần này mình chọn đúng, hay lại chọn sai...
14
Chương 34